Con gái, thường ấp ủ trong tim những mộng tưởng. Họ yêu sự lãng mạn và thường tô hồng cho mối quan hệ theo suy nghĩ của mình. Em cũng vậy, em đã tự huyễn hoặc mình, em đã tưởng anh thích em.
Khi em thấy anh “in a relationship” với chị ấy trên facebook, mọi thứ trong em như sụp đổ. Em thấy mình bị lừa dối, bị phản bội. Em thấy mình ghét anh! Em nhấn chìm bản thân trong những câu hỏi Tại sao?
Tại sao anh cứ nhìn em rồi cười? Tại sao anh cứ ăn nhiệt tình những thứ em nấu dù nó rất dở? Không thích em, tại sao anh luôn xuất hiện, chìa vai những lúc em cần nhất? Không thích em, tại sao anh lo lắng, quan tâm, nhắc em mặc ấm mỗi khi gió mùa về? Tại sao...? Thật là nghịch lý khi không thích một ai đó, thì con gái lại dễ nhận biết chính xác người ấy có thích mình hay không. Nhưng khi lỡ có tình cảm với ai đó, con gái suốt ngày suy nghĩ, suy diễn mà vẫn chẳng thể đoán ra người đó có thích mình hay không. Và em, cũng rất thích anh, nên cứ mắc kẹt trong những câu hỏi “Anh ấy thích mình phải không nhỉ?”, “Như thế là thích đúng không?” mà chẳng bao giờ tìm được câu trả lời.
Em đã không biết rằng: "Một chiếc lá vàng rơi/ Đâu phải mùa thu đến/Một cái nhìn âu yếm/Đâu phải đã là yêu".
Em vẫn vào yahoo, lướt facebook và cập nhật trạng thái bình thường. Em muốn chứng tỏ mình vẫn rất vui vẻ, nhởn nhơ và yêu đời. Em kể về những chuyện vui ở trường, em đăng những bài hát vui nhộn. Và anh, vẫn như trước đây, nhấn nút “like” tất cả những trạng thái em đăng, liên kết em chia sẻ, ghi chú em viết.
Nhưng tất cả những thứ đấy, những điều em sẻ chia chỉ đều là giả dối. Là em giả vờ, là em tự vẽ niềm vui cho mình. Là em muốn anh thấy câu chuyện tình yêu lãng mạn và ngọt ngào của anh chẳng hề khiến em buồn. Tất cả là để em che giấu những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má khi thấy hình trái tim anh viết lên tường nhà chị ấy.
Và em quyết "cứu rỗi" con tim sau lần đầu biết thất tình.
Em tập cho mình thói quen cười để bắt đầu một ngày mới. Bạn bè bảo em dở hơi khi sáng ra mở mắt thức dậy, nhìn vào gương và tự cười một mình. Nhưng vì nó đâu thất tình để mà hiểu nụ cười đó có tác dụng như thế nào.
Em nghe bài hát “Những điều nhỏ nhoi” không biết bao nhiêu lần trong ngày. Nhâm nhi câu hát, nhún nhảy theo nhạc, nhập tâm “bỗng thấy yêu đời quá, yêu ngày xanh nắng vàng” từ lúc nào không biết.
Gặp anh, em cố tìm cho mình một nụ cười thật tươi. Em giả vờ hào hứng hỏi anh về mối quan hệ vừa công khai, về câu chuyện anh đi cầm cưa ra sao, chị ấy đồng ý như thế nào.
Rồi em thấy mình thật buồn cười khi gán tội phản bội và lừa dối cho anh. Tất cả chỉ là em suy diễn bằng tâm hồn của một đứa con gái mơ mộng, tin vào những gì mình muốn tin mà thôi.
Trước nay, vẫn là người khác theo đuổi em và vẫn là em phũ phàng từ chối tất cả. Em quen với việc để người khác chạy theo mình và việc anh không thích em chính là thất bại đầu tiên. Nhìn lại tất cả mọi chuyện, em nghĩ sự tức giận ban đầu của mình có cả cảm xúc của một kẻ không chấp nhận sự thật về sự thất bại ấy. Có lẽ em vẫn luôn muốn mình yêu anh nhiều hơn là cảm giác yêu anh thật sự bởi em chỉ là con bé kiêu kỳ hiếu thắng.
Giờ em đã cân bằng lại trái tim mình, thậm chí còn rộng mở và nhiều tình yêu hơn trước nữa.
Cảm ơn anh vì cho em cảm nhận đủ đầy yêu thương, nhớ mong, ghen tuông, hờn giận.
Cảm ơn đã cho em cú thất tình đầu tiên.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét